Thờ ơ thấy chồng cũ ung thư sắp chết, tôi có phải là người tàn nhẫn?

Vợ chồng tôi lấy nhau đã hơn 20 năm. Anh hơn tôi 9 tuổi, và là người chồng lý tưởng mà nhiều người phụ nữ khác mơ ước có được. Suốt hơn 20 năm chồng vợ, đối với anh, tôi là tình yêu duy nhất, là nữ hoàng đối với anh. Anh luôn chăm sóc tôi từng li từng tí một và chưa từng một lần nặng lời với tôi.

Chúng tôi có với nhau hai đứa con, một trai và một gái. Anh là lái xe cho một công ty nước ngoài, còn tôi có một quán cà phê nhỏ. Mỗi sáng, anh dậy sớm cùng tôi dọn hàng và tranh thủ phục vụ khách khi chưa đến giờ làm. Tối về, trong khi tôi nấu cơm thì anh pha cà phê để tôi bán vào sáng hôm sau. Kinh tế của chúng tôi không phải là giàu có, nhưng cũng đầy đủ. Cuộc sống chăn gối vợ chồng tôi không quá nóng bỏng nhưng cũng chẳng thưa thớt, tẻ nhạt.

Anh rất yêu tôi, vì thế hầu như không bao giờ để tôi đi đâu xa một mình. Dù bận đến mấy, anh cũng thu xếp để đi cùng tôi. Bạn bè thường trêu, hai vợ chồng tôi lúc nào cũng như đôi chim cu. Tôi nhớ, có một năm tôi quyết định về quê ngoại ngoài Hà Nội ăn Tết một mình, còn anh và hai con ở lại vì năm đó má anh đang ốm, mà mẹ đẻ tôi cũng bệnh. Đêm 30 Tết, anh gọi điện cho tôi và khóc, tiếng khóc của một người đàn ông gần 60 tuổi trong đêm giao thừa vắng vợ, nghe mà xót xa, mà cảm động đến quặn lòng. Hôm tôi vào, anh ôm tôi và nói: “Từ nay, anh không bao giờ để em đi đâu xa anh nữa”. Ấy vậy mà, chỉ hơn một năm sau đó, chúng tôi ra toà li hôn.

Chuyện xảy ra đối với tôi cách đây đã gần 3 năm, vậy mà giờ đây nghĩ lại, tôi vẫn không thể nào tin nổi, không thể nào lý giải nổi, vì sao chuyện đó lại xảy ra.

Hồi ấy, cơ quan anh tổ chức cho nhân viên một lớp học khiêu vũ. Anh rủ tôi đi học cùng, nhưng tôi không thể vì tối tối còn phải lo chuẩn bị hàng cho buổi sáng hôm sau. Tôi động viên anh đi một mình, bảo anh tập cho khoẻ, giống như chơi một môn thể thao. Lúc đầu, anh bảo rất ngại, vì phải nhảy cặp đôi với người phụ nữ khác. Nhưng rồi anh cũng quen và bắt đầu thích thú. Trong mấy tháng học nhảy, thỉnh thoảng có việc bận, tôi rủ anh nghỉ tập để đi cùng tôi thì anh tỏ vẻ tiếc rẻ. Tôi hơi chạnh lòng nhưng cũng chẳng để ý gì.

Nhưng một thời gian sau thì tôi bắt đầu thấy anh khác lạ. Điều khác đầu tiên là chuyện chăn gối. Hơn 20 năm chồng vợ, tôi hiểu anh, anh hiểu tôi, chúng tôi làm chuyện ấy đều đặn, nhưng theo cách “cổ điển”. Tôi chưa từng thấy anh phàn nàn chuyện đó bao giờ. Vậy mà đến nay, khi anh đã ở tuổi gần 60, còn tôi cũng gần 50, thì anh bỗng đòi hỏi những kiểu cách “yêu” rất lạ. Tôi từ ngượng ngùng, rồi khó chịu khi anh buộc tôi phải đáp ứng như trong phim. Và lần đầu tiên sau bao nhiêu năm chung sống, anh gắt gỏng, chê tôi là lạc hậu và ương bướng.

Vì đã quen được anh chiều chuộng nên tôi buồn và khóc mãi. Nhưng anh không những không quan tâm, làm lành với tôi mà còn vác gối ra phòng ngoài ngủ. Mặc dù chưa bao giờ nghi ngờ anh, nhưng từ đó, tôi bắt đầu để ý đến sự thay đổi của anh. Tôi giật mình phát hiện anh tự mua cho mình những chiếc áo sơ mi mới và đi cắt tóc ở tiệm dành cho thanh niên. Rồi anh bắt đầu hay đi công tác đột xuất với sếp vào buổi tối. Tôi bí mật theo dõi, và choáng váng khi phát hiện ra anh có người phụ nữ khác.

Tôi như điên dại, hết gào khóc lại quay sang mạt sát anh. Anh, người đã từng coi tôi như nữ hoàng suốt hơn 20 năm, giờ đây dửng dưng nói với tôi một câu mà cho đến chết tôi cũng không thể tin nổi: “Anh già rồi, sắp về hưu rồi. Anh cũng chỉ tranh thủ chơi bời vài năm nữa là chẳng còn gì!”. Trời ơi, chồng tôi đó ư? cha của các con tôi đó ư?

Tìm hiểu thì tôi được biết, người đã làm anh sa ngã là một phụ nữ làm nghề tự do, hơn 40 tuổi và sống tạm bợ trong một căn nhà thuê cùng một đứa con trai. Chồng tôi từng thẳng thắn nói: Cô ta có các “ngón” tuyệt kỹ mà anh ta chưa từng biết là có trên đời. Dù anh ta chẳng yêu đưong gì cô ta mà vẫn yêu tôi, nhưng anh ta cũng muốn được hưởng “cố” trước khi về già. Lời thú tội vô liêm sỉ của chồng tôi khiến tôi chết lặng.

Bạn bè, người thân thương tôi, nhiều khuyên tôi bình tĩnh và nên tha thứ. “Đàn ông ai cũng vậy. Có chơi bời gì thì cuối cùng cũng muốn quay về nhà. Chẳng ai muốn bỏ vợ đâu. Đừng làm to chuyện mà mất chồng” – họ đều nói như vậy. Các con tôi thương mẹ, giận cha nhưng cũng không muốn mất ai. Hai đứa lặng lẽ quan sát thái độ của tôi, và để cho tôi tự quyết định.

Thời gian đầu chúng tôi sống li thân. Anh đến ở ngôi nhà mà mọi khi tôi dùng để cho thuê. Khi ấy, tôi sống cũng như chết, bất cứ lúc nào cũng có thể khóc được. Chỉ cần ai hỏi đến là nước mắt tôi lại tuôn trào. Đã bao nhiêu năm được nâng niu, che chở, giờ bỗng nhiên chẳng còn gì, làm sao mà tôi không đau đớn. Giá như người khác, suốt ngày cãi chửi nhau thì chuyện chia tay có khi lại là sự giải thoát, nhưng tôi yêu chồng, và đang có cuộc sống viên mãn, chuyện xảy ra cứ như một cơn ác mộng.

Mặc dù vô cùng đau khổ khi bỗng dưng mất chồng, mất chỗ dựa mà mình đã quen có trong suốt bao nhiêu năm, nhưng tôi đành phải gạt nước mắt viết đơn li hôn, để có thể thoát ra khỏi mớ bùng nhùng.

Các con tôi đã lớn, chúng có cuộc sống riêng và thường xuyên vắng nhà. Tôi thấm nỗi cô đơn khi ở một mình nên đóng cửa hàng, đi chơi đây đó cho khuây khoả. Nghe bạn bè, tôi thay đổi kiểu tóc, mua nhiều quần áo và đi tập thể dục thẩm mĩ. Ai cũng bảo tôi trẻ ra, đẹp ra, vì tôi cũng là người vốn có chút nhan sắc. Lấy li do thăm con, anh thường xuyên quay về nhà và vẫn tiếp tục chăm sóc cho gia đình, chu đáo còn hơn cả trước đây. Tôi bắt đầu đồng ý cho chồng cũ thỉnh thoảng ở lại ăn cơm tối.

Anh tỏ ý muốn quay về, muốn được tôi tha thứ. Và tôi gần như đang trở thành bồ của chồng cũ, ngoại trừ việc chung đụng về thể xác. Nhưng rồi, tôi phát hiện ra anh ta vẫn chung sống với người đàn bà ấy, sau đó, lại thêm một người đàn bà khác nữa. Anh ta đúng là đang cố sống gấp, cố tận hưởng những thú vui bệnh hoạn, từ những người đàn bà trơ tráo và đồi bại.

Tôi lại đau đớn thêm một lần nữa, và quyết định cắt hẳn cái khối ung nhọt để được sống thanh thản. Lần này, tôi biết thế là hết.

Nhưng sự đời thật lắm oái oăm. Tôi không muốn nói tới từ quả báo, bởi như thế thật quá tàn nhẫn. Nhưng các con tôi mới cho tôi biết, bố của chúng vừa phát hiện mắc ung thư ở giai đoạn cuối. Nếu như chúng tôi còn là vợ chồng, nếu như chưa từng xảy ra những chuyện kinh khủng ấy, thì tôi đã có thể muốn được gánh đỡ bệnh tật cho chồng, thậm chí, có thể chết cùng chồng. Trước đây, chỉ cần anh bị đứt tay là tôi đã thấy xót xa lắm rồi. Nhưng bây giờ, tôi nhận tin anh sắp chết mà thấy lòng lạnh giá, vô cảm. Các con xin tôi hãy đến thăm bố chúng, nhưng tôi không thể.

Nếu bạn đang hạnh phúc, bạn sẽ không bao giờ tưởng tượng được rằng, với một người chồng đã có hơn hai mươi năm đầu gối tay ấp, một ngày nọ lại trở thành vô nghĩa đến như thế. Nhưng sự thật là, đối với tôi, anh đã trở thành người dưng mất rồi.

Nguồn : Đàn ông
THAM GIA Ý KIẾN VỀ BÀI VIẾT TRÊN  
  Họ và Tên:*

  Email:*
  Tiêu đề :*

  Ý kiến của bạn