Ngày hạ. Một con bé là em với mong muốn kiếm thật nhiều tiền nhờ viết báo. Một kẻ xuất sắc là anh có rất nhiều thứ hay ho để có thể lôi lên mặt báo.
Chiều hạ. Một con bé là em tí tởn add nick anh để có thể thực hiện mục đích của mình. Một kẻ kiêu kì là anh mắng em té tát can tội xí xớn, không giới thiệu đầu đuôi.
Tối hạ. Một con bé là em rất đói và chẳng ngại ngần ngắn tin rủ anh đi ăn. Một kẻ có tâm hồn ăn uống lai láng là anh nhận lời.
Đêm hạ Một con bé là em ngồi tự kỉ với đống bài tập và deadline trước màn hình máy tính với một cái status. Một kẻ đang ngồi đắc trí với đống sách và đề thi là anh cũng y như vậy.
Có phải đấy là cách mà anh và em quen nhau, có phải đấy là cách mà chúng ta hiểu thêm về nhau, có phải đấy là cách để hai kẻ ngờ nghệch và kiêu kì sẻ chia mọi cảm xúc. Những ngày tháng đó thực sự đáng nhớ phải không anh, ít nhất là trong mắt con bé chưa-bao-giờ-chín-chắn là em.
Giấc mơ của em – Ngày hôm qua của anh
Giấc mơ của em là những ngày lượn lờ phố cổ – lượn lờ đúng cái nghĩa của nó, chỉ đơn giản là lang thang và ngắm những khoảng náo động, những khoảng trầm lặng nơi góc phố già cỗi.
Ngày hôm qua của anh là những ngày tình-cờ-và-bất-ngờ-đói để rồi lại rủ rê, lại hẹn hè lại cùng nhau lục tung từng ngõ ngách phố cổ chỉ để thưởng thức những món ăn thật ngon và không thể lẫn với bất cứ nơi đâu.
Giấc mơ của em là những ngày nổi hứng và cùng nhau leo lên cầu Long Biên ngắm nhìn sông Hồng cùng màu phù sa của mặt nước đầy biến động bên dưới, cùng giữ cho nhau những khoảng không thật yên bình nơi cây cầu in màu thời gian.
Ngày hôm qua của anh là những phút giây thật nhẹ nhàng và thật lắng đọng bên cốc cacao nóng, bên căn phòng nhỏ, bên tiếng nhạc Trịnh du dương đến nao lòng và cùng kể cho nhau nghe những lắng đọng nơi tâm hồn.
Giấc mơ của em là những bài giảng đầy nhiệt huyết của anh, những bài-ca-không-thể-không-nhớ của anh vì em và lũ bạn không chịu làm bài, không chịu học bài trong khi kì thi đại học đang gần kề.
Ngày hôm qua của anh là kẽ nứt nơi tâm hồn vốn đã chồng chéo những vết đau. Đó là những lúc anh lao vào màn đêm để kiếm tìm mãi cho mình những phút giây thật bình yên, thật êm dịu, để có thể nghỉ ngơi một chút, một chút thôi.
Giấc mơ của em là sự thấu hiểu và muốn thấu hiểu thêm những khoảng lặng tâm hồn vốn đã được anh cất giữ sâu thật sâu. Em chỉ là thấy chúng ta sẽ tốt hơn nếu ở cạnh nhau, em chỉ thấy là em cần phải ở bên anh bởi anh luôn rất cần một ai đó ở bên, dẫu rằng bên ngoài anh có mạnh mẽ thế nào chăng nữa.
Ngày hôm qua của anh hay giấc mơ của em là sự kết thúc cho tất cả phải không.
Níu kéo giấc mơ – Hoài vọng quá khứ
Nên bảo rằng em đang cố gắng níu kéo giấc mơ vốn đã nên biến mất hay nên bảo rằng anh đang cố kiếm tìm, cố hoài vọng những quá vãng đã xa. Chúng ta, dẫu bảo hằng hãy để cho kẻ kia tự bước trên đôi chân của mình, song, một lúc nào đó vẫn muốn quay lại, vẫn muốn ngoái nhìn, dù chỉ một phút để lưu lại bóng hình kẻ kia. Anh và em đã quay lại nhiều hơn một chút thì phải.
Em vẫn cố níu kéo những ngày gió bình yên nơi cây cầu già cỗi ngày nào.
Anh vẫn cố hoài vọng những ngày mưa rả rích trong tiết hè oi ả.
Em vẫn cố níu kéo khoảng không gian nhỏ bé nhưng vô cùng bình yên nơi quán nhỏ ngày nào.
Anh vẫn cố hoài vọng những xúc cảm không tên
Sẽ thật tốt phải không anh, nếu chúng ta cho nhau thêm một chút nữa, một chút để khắc ghi nhau.
Anh à, giấc mơ của em thực sự đã khép lại
Tại ai đây anh, tại em hay tại anh, hay tại sự ích kỉ và hẹp hòi của hai kẻ cố chấp, cứng đầu mà quá vãng mãi rời xa. Em thực sự muốn dừng lại anh à, em thực sự muốn dành cho bản thân một khoảng không nhỏ nhoi để gửi gắm tâm hồn chưa khỏi khuấy động nơi em. Anh cũng thực sự muốn dừng lại phải không, bởi chính bản thân anh cũng cảm thấy mệt mỏi bởi khoảng cách giữa chúng ta mãi không thể kéo lại được.
Chúng ta, dường như đã quá kì vọng vào một tương lai mờ mịt mà quên đi thực tại trước mắt. Chúng ta, dường như đã muốn cho nhau quá nhiều nhưng lại sợ bị kẻ kia thấy sự yếu mềm nơi con tim. Chúng ta, đã thực sự lớn chưa vậy anh.
Cứ dừng lại vậy nhé, cứ đặt giữa chúng ta một vách ngăn vô hình, cứ để thời gian mãi trôi, và cứ để chúng ta lớn thêm đã. Có lẽ đến một lúc nào đó, một năm, hai năm, ba năm, thậm chí mười năm hay lâu hơn nữa, khi chúng ta thực sự lớn, chúng ta sẽ học được cách thứ tha cho nhau, chúng ta sẽ học được cách dịu dàng với nhau.
Còn bây giờ, hãy để cả hai được chọn con đường riêng của mình để đến khi ngoảnh lại chúng ta nhận ra mình “lớn” thế nào.
Em sẽ chờ và anh cũng vậy nhé!
Ghi lại những xúc cảm cứ mãi khuấy động tâm hồn cô gái nhỏ
P/S: Một chút thôi nhé để bỏ qua chuyện đúng sai, bỏ qua những cãi vã thường ngày, để cho tâm hồn cảm nhận hơi thở nơi tâm hồn kẻ khác. Một chút thôi nhé để được nhớ về những khúc nhạc đã xa.
Let it be…
|
||||
Họ và Tên:* |
|
|||
Email:* | ||||
Tiêu đề :* |
|
|||
Ý kiến của bạn |
|
|||
|