Kết thúc buổi khai trương anh đến bên tôi và hỏi: “Nghe nói em là nhân viên thực tập à? Không chờ tôi kịp trả lời, anh đưa danh thiếp cho tôi và dặn: “Có gì khó khăn thì gọi cho anh”. Nhìn danh thiếp tôi giật mình khi nhận ra anh là tổng giám đốc công ty, nơi tôi đang thực tập chỉ là công ty con.
Hôm ấy về nhà tôi cứ suy nghĩ mãi, vì sao anh ấy lại đưa danh thiếp cho mình, hay anh ấy để ý đến mình chăng? Những câu hỏi trong đầu cứ bủa vây lấy tôi, sau nhiều lần tự vấn, tôi đã gọi cho anh.
Và đó có thể là bước ngoặt lớn trong cuộc đời tôi, giúp tôi gặt hái được rất nhiều thành công trong sự nghiệp và cũng khiến trái tim tôi quặn thắt khi trở thành người chen vào hạnh phúc của một gia đình.
Sau lần gặp anh trở về tôi đã bị ám ảnh bởi hình ảnh người đàn ông thành đạt, lịch lãm, không khoảng cách giữa tổng giám đốc và cô sinh viên thực tập. Trái tim nhỏ bé của tôi đã trở nên yếu đuối khi tôi thấy mình nhớ anh da diết. Cuộc gặp gỡ ngày một nhiều và câu chuyện về cuộc sống riêng tư của anh ngày càng ám ảnh tôi nhiều hơn. Có lần vào trong quán cà phê vắng nghe anh tâm sự về cuộc sống không hạnh phúc bên vợ, nhưng anh không bao giờ làm ảnh hưởng tới gia đình. Anh ước ao có một chút gì cho riêng mình, nhưng anh sợ cặp bồ, sợ mọi chuyện vỡ lở, sợ gia đình tan vỡ, sợ sự nghiệp tiêu tan.
Tôi đã quá mềm lòng khi nghe anh nói thế và không ngần ngại bày tỏ: Nếu cần anh hãy đến với em. Em chỉ muốn làm một việc gì đó để anh yêu gia đình anh hơn, sự nghiệp của anh vững vàng hơn. Sẽ không ai biết được, sẽ không ai có thể làm hại anh được.
Anh ôm tôi vào lòng…Kể từ đó tôi đã là của anh. Tôi trao cho anh tất cả sự trắng trong của một người con gái một cách đầy tự nguyện và chúng tôi sống với nhau như vợ chồng trong những lúc anh có thời gian. Giây phút bên anh tuy ngắn ngủi nhưng thật hạnh phúc, tôi cũng cảm thấy sự mãn nguyện của anh sau mỗi lần ân ái.
Cuộc tình lén lút của chúng tôi theo thời gian trôi đi và gia đình anh vẫn không hề hay biết, nhưng lòng tôi vẫn đầy những âu lo, ngổn ngang, suy nghĩ. Tôi thấy thương thân mình, thương cho anh, và thương cả cái tình cảm vụng trộm, ngang trái ấy nữa.
Thực ra đôi khi trong giây phút hạnh phúc của hai đứa, anh cũng bày tỏ trăn trở của lòng mình về những thiệt thòi mà tôi phải chịu đựng. Càng như vậy tôi lại càng thấy yêu anh và muốn chia sẻ với anh nhiều hơn trong cuộc sống. Tôi cũng có lúc thầm nghĩ chỉ cần anh được hạnh phúc, dù phải chịu thua thiệt nhiều hơn thế tôi cũng vẫn sẵn lòng.
Thấm thoắt thời gian bên anh đã ba năm. Ba năm được cùng anh đi đến tận cùng nỗi buồn, niềm vui và những giây phút nồng ấm yêu thương. Và cũng là ba năm tôi âm thầm chấp nhận mình là chiếc bóng bên hạnh phúc gia đình anh. Ba năm cũng là khoảng thời gian tôi lặng lẽ đi bên anh để khỏa lấp sự cô đơn của người đàn ông thành đạt mỗi khi anh cần. Cũng nhiều khi tôi muốn thoát xác ra khỏi vỏ ốc để tìm hạnh phúc cho riêng mình, nhưng nghĩ tới tình cảm chân thành của anh tôi lại ngậm ngùi chấp nhận nỗi đau cho riêng mình.
Sài Gòn đêm nay mưa rả rích, mưa như nói với tôi về tâm trạng của một người con gái yêu trong câm lặng, yêu chỉ để mà yêu và đau khổ. Tôi thấy thật sự bế tắc khi đi tìm giải pháp và lối thoát cho tình yêu của mình. Biết anh sẽ chẳng thể nào đánh đổi gia đình, sự nghiệp vì tôi mà sao lòng tôi vẫn không thể thôi nghĩ về anh, thôi yêu anh. Tôi biết cuộc tình vụng trộm này nếu cứ duy trì thì cũng đến một lúc nào đó sẽ bị mọi người phát hiện và khi đó hậu quả sẽ rất khôn lường. Nhưng nếu phải rời xa anh thì cả tôi và anh sẽ đều rất đau khổ. Tôi biết phải làm sao đây?
|
||||
Họ và Tên:* |
|
|||
Email:* | ||||
Tiêu đề :* |
|
|||
Ý kiến của bạn |
|
|||
|