Nằm với vợ mình mà nghĩ đến vợ bạn

Tôi đưa mẹ lên khám bệnh ở một Hà Nội. Vợ chồng cậu bạn thân cứ mời vào nhà nghỉ ngơi, tôi nể quá nên cũng đưa mẹ đến. Định bụng ở nhà bạn một hôm cho phải phép thôi, hôm sau khám xong thì đưa mẹ về luôn. Không ngờ bác sĩ nói mẹ tôi phải điều trị ngoại trú để tuần sau khám lại. Thế là vợ chồng người bạn cứ nhất quyết giữ chúng tôi ở lại. Không thể từ chối sự nhiệt tình của họ, vả lại đưa mẹ đi đi về về xa xôi cũng không tiện nên tôi thuyết phục mẹ ở lại.

Đây là lần đầu tiên tôi ở lại nhà người khác lâu như thế, lại là đàn ông nên tôi chả giúp được gì, chỉ ăn ngủ, xem ti vi, nhắc mẹ uống thuốc. Vợ của bạn tôi là người phụ nữ đảm đang và chu đáo. Cô ấy lo cho mẹ con tôi từ bữa ăn giấc ngủ cứ như người thân trong gia đình. Thấy cô ấy đi lại, nói năng, nội trợ khéo léo, mẹ tôi cứ tấm tắc khen: gái thành phố giỏi giang thật đấy. Bản thân tôi cũng thấy cảm động khi được cô ấy chăm sóc tận tình.

Hôm đi vội vã thế nào, tôi chỉ mang theo một cái quần đùi mà lại bị rách, tôi cũng quên không giặt riêng mà để chung trong đống đồ giặt của cả gia đình bạn. Thế mà cô ấy phát hiện ra, mua cho tôi hai chiếc quần đùi mới. Tôi ngại quá hỏi cái cũ đâu thì cô ấy bảo hình như khi phơi quên không kẹp nên bay mất. Tôi biết tỏng là cô ấy vất đi rồi.

Sự tinh tế của vợ bạn khiến tôi cứ liên tưởng đến vợ mình. Vợ tôi tốt tính nhưng vụng về, không được ý tứ như cô ấy. Trong một tuần ở nhà bạn, tôi cảm thấy thật ấm áp. Về nhà rồi mà tôi vẫn cứ nhớ đến những ngày đưa mẹ đi khám bệnh và đặc biệt là nhớ đến hình ảnh dịu dàng, khéo léo của cô vợ bạn.

Nếu chỉ thế thôi thì cũng không sao nhưng cái chính là hình ảnh đó theo tôi cả vào giấc ngủ, cả khi nằm cạnh vợ, ân ái với vợ. Đến nỗi chỉ khi nào tưởng tượng ra người bên cạnh mình là vợ bạn thì tôi mới thỏa mãn. Tôi chưa bao giờ gọi nhầm tên như một số người khác nhưng có vẻ như tâm trí của tôi đã bị cô ấy ngự trị mất rồi. Tôi vừa mong sao nhanh đến ngày đưa mẹ đi kiểm tra theo lịch hẹn của bác sĩ để được vào nhà bạn lại vừa mong ngày đó đừng đến. Tôi đang rối trí vô cùng.

Đức Giang (Hưng Hà, Thái Bình)

Dưới đây là một số ý kiến mà độc giả tư vấn:

Người ta đã có câu “văn mình, vợ người”, vấn đề của bạn cũng không vậy thôi, một thời gian rồi sẽ qua thôi. Là đàn ông, ai mà chả rung động trước cái đẹp, cái dịu dàng, khéo léo của người phụ nữ. Bạn lại có hẳn một tuần ở bên cạnh một người như vậy thì cũng cần phải có thời gian mới nguôi ngoai được. Cái chính là ở bạn thôi, hãy trở về với thực tại vì đó mới chính là cuộc sống của bạn.

Xuân Hoài (Nam Định)

Bạn đừng quên có 3 đối tượng mà đàn ông không được phép bén mảng đó là “con thầy, vợ bạn, gái cơ quan” bởi đó là các lĩnh vực vô cùng nhạy cảm, đứng từ xa nhìn thì được chứ động vào là gặp rủi ro ngay! Bạn nhớ cô ấy, quý cô ấy, thậm chí là yêu cô ấy nhưng chỉ trong lòng thôi và một thoáng thôi thì được chứ để cái tình cảm đó ảnh hưởng đến cuộc sống, đặc biệt là ảnh hưởng đến quan hệ vợ chồng thì nguy hiểm đó. Theo tôi, lần sau bạn có đưa mẹ đi khám thì cũng không nên ở lại nhà người ta như thế nữa, chỉ thêm vấn vương, chẳng ích lợi gì.

Hải Vân (TP Việt Trì)

Tôi nghĩ thế này: bạn ở nhờ có một tuần, lại là bạn thân của chồng nên cô vợ cư xử chu đáo cũng là đương nhiên. Bạn cứ ở một tháng xem người ta có còn cố gắng dịu dàng được mãi hay không. Vậy nên, cảm nhận của bạn là đúng nhưng cũng chỉ đúng trong hoàn cảnh ấy thôi. Người ta tốt với bạn là muốn đẹp mặt chồng chứ có tình ý gì với bạn đâu mà bạn cứ tương tư vợ như thế. Bạn đang làm cho mối quan hệ của vợ chồng bạn xấu đi một cách không đáng có. Hãy tỉnh táo lại khi chưa quá muộn.

Thanh Khôi (…tkhoi…@gmail.com)

Tôi thông cảm với anh vì tôi cũng đã có lúc bị “cảm nắng” như thế, muốn thoát ra cũng chẳng dễ đâu. Tốt nhất là anh không nên nghĩ đến việc vào nhà họ ở nhờ thêm một lần nào nữa mà chỉ nên điện thoại hoặc thăm hỏi xã giao thôi thì hay hơn. Hoặc anh để cho vợ đưa mẹ đi khám lại và vào nhà họ chơi để cảm ơn họ đã giúp đỡ. Đó là cách đáp lễ hợp lý và cũng là cơ hội để vợ anh học tập được chút gì trong cách cư xử ở vợ anh bạn.

Tuy nhiên, anh cũng đừng kỳ vọng quá vì tính cách của một con người phải có quá trình chứ không phải một chốc một lát mà thay đổi được đâu. Anh nói vợ anh tốt tính, đó là điều may mắn rồi, đừng đòi hỏi nhiều nữa mà thất vọng. Chúc anh hạnh phúc.

Minh Anh (Trung Hòa, Nhân Chính, HN).
Nguồn : Bee
THAM GIA Ý KIẾN VỀ BÀI VIẾT TRÊN  
  Họ và Tên:*

  Email:*
  Tiêu đề :*

  Ý kiến của bạn