Chồng tôi không có người phụ nữ khác, mặc dù thỉnh thoảng tôi vẫn đọc được những tin nhắn có vẻ như anh đang an ủi nhân viên nữ cấp dưới của mình khi họ gặp chuyện buồn, nhưng tôi cho đó là chuyện bình thường của những người làm công tác quản lý. Vấn đề của tôi ở đây là mỗi lần hai vợ chồng có chuyện bất đồng thì anh ấy không bao giờ ngồi lại để nói chuyện với tôi mà “hùng hổ như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy”.
Anh còn nói những câu làm tôi rất đau lòng mặc dù anh ấy hiện là kế toán trưởng của một công ty lớn. Sau những lúc như thế, tình cảm của tôi đối với anh cứ giảm dần và cho tới bây giờ chắc không còn nữa. Tôi sống bên cạnh anh không có cảm giác an toàn, tôi luôn lo sợ một ngày nào đó vì tức giận nhất thời anh ấy sẽ giết tôi và có thể sẽ làm hại đến con gái của chúng tôi như anh từng làm với chính mình.
Anh ấy tự lấy dao đâm vào mình trong lúc cãi nhau với ba chồng tôi trước đám cưới của chúng tôi 2 tuần, may không trúng vào chỗ nguy hiểm. Lúc đó tôi cũng có một chút do dự, có nên làm đám cưới với anh không vì tôi nghĩ nếu có một lần thì sẽ có lần tiếp theo, nhưng vì mọi thứ chuẩn bị cho đám cưới đã xong, vì yêu anh và cũng vì không muốn gia đình hai bên khó xử (tôi không kể với gia đình tôi chuyện này).
Lần cuối cùng chúng tôi bất đồng cách đây 2 ngày, trong lúc nóng giận anh ấy đã nói “máu của tôi là máu giết người”, tôi thật sự lo sợ. Mấy hôm nay tôi không thể ăn ngon, ngủ yên, cũng không thể tập trung làm việc, lúc nào tôi cũng nghĩ tới câu nói đó mà nổi da gà vì sợ.
Ngoài những việc như thế, bình thường anh ấy rất thương con gái, còn đối với tôi, tôi cũng không biết vì tôi không thấy anh quan tâm gì những lúc tôi bệnh, công việc gặp khó khăn. Sinh nhật, 8/3, 14/2 tôi đều không nhận được bất cứ sự quan tâm nào của anh, mặc dù lúc chưa cưới mọi thứ đều tuyệt vời.
Tôi có cảm giác anh sống rất ích kỷ, chỉ biết nhận, không biết cho. Không biết tôi có sai không vì ai tiếp xúc với anh cũng đều khen anh hiền lành, thương vợ con, ngay cả ba mẹ và mấy anh chị em bên gia đình tôi. Tôi là dân kỹ thuật, sống điềm tĩnh, đơn giản giống như tính chất công việc của tôi vậy.
Tôi đã nghĩ đến việc ly dị từ lâu, nhưng tôi thương con gái quá, nó còn nhỏ quá, cũng quấn quýt ba và ông bà nội, tôi không đành lòng để bé không có ba vì chắc rằng khi chia tay tôi sẽ quyết tới cùng để giành quyền nuôi con nhưng nếu cứ sống thế này thì tôi nếu không bị anh ấy giết chết, cũng chết dần chết mòn vì lo sợ. Mặt khác tôi không muốn con gái tôi bị ảnh hưởng bởi tính cách đó.
|
||||
Họ và Tên:* |
|
|||
Email:* | ||||
Tiêu đề :* |
|
|||
Ý kiến của bạn |
|
|||
|