Bố mẹ tôi luôn dành cho nhau sự quan tâm đặc biệt và tình yêu của hai người khiến nhiều người phải ghen tỵ, chưa một ngày lễ hay dịp gì quan trọng mà bố quên tặng quà cho mẹ và mẹ tôi cũng luôn dành cho bố những điều bất ngờ riêng của mình. Tôi luôn ao ước sau này tôi sẽ có một mái ấm giống như gia đình hiện tại của mình.
Nhưng mọi điều thật trớ trêu khi một ngày tôi xin phép mẹ cho đi chơi về muộn, tôi đã tình cờ đi qua cơ quan của mẹ và tôi thật “sốc” khi nhìn thấy mẹ tôi đang tay trong tay âu yếm với một đồng nghiệp nam khác. Lúc đó trời đất như sụp xuống, tôi vẫn nghĩ mình hoa mắt, lấy tay dụi mắt mấy lần nhưng từ xa tôi vẫn thấy bóng dáng người mẹ thân yêu của mình đang nằm gọn trong vòng tay người đàn ông không phải bố tôi.
Tôi không kịp suy nghĩ gì, chỉ biết bám theo đôi tình nhân kia xem họ định làm gì và rồi điểm dừng của họ là một quán cà phê. Đứng bên ngoài tôi đã thấy cảnh mẹ mình và gã kia quấn quýt vui vẻ bên nhau tình cảm còn hơn những gì tôi vẫn thường thấy mẹ thể hiện với bố.
Không còn giữ được bình tĩnh tôi đã lao vào đứng trước mặt mẹ và gã kia hét lớn: “Mẹ làm gì ở đây giờ này và tại sao lại có thể làm những việc trái với đạo đức như này?”, chưa kịp để mẹ trả lời tôi quay sang gã kia hét còn to hơn: “Ông là ai mà lại cặp kè với mẹ tôi?”. Tôi kịp nhận ra sự thất thần, bàng hoàng xen lẫn sợ hãi trên gương mặt của mẹ, chẳng kịp nhận được sự trả lời của hai người tôi lao ngay đi như một kẻ mất hồn, vừa đi vừa khóc mặc cho mẹ bỏ chạy theo tôi.
Tôi rất thất vọng về mẹ, mà không biết phải làm sao? (Ảnh minh họa)
Bà vừa khóc vừa đuổi theo tôi, rồi bà kéo tôi lại van xin tôi hãy tha lỗi cho bà và xin hãy giữ bí mật này, đừng nói với bố và bà hứa sẽ chấm dứt ngay mối tình ngoài luồng này. Tôi chất vấn bà rằng bà đã ngoại tình, đã lừa dối bố con tôi từ khi nào, bà nói rằng hai người chưa đi quá xa như tôi nghĩ, rằng chỉ là nhất thời, nông nổi chứ tình yêu của bà luôn dành cho bố tôi và chúng tôi. Bà luôn mồm van xin sự tha thứ từ tôi. Lúc đó tôi chỉ biết khóc thật to, không còn muốn nghe và cũng không biết phải nói gì với bà nữa.
Trong thâm tâm của mình tôi cũng muốn chôn sau cái sự thật đau lòng này vào sâu trong ký ức và muốn quên hẳn nó đi. Nhưng giờ đã là 2 tuần kể từ ngày “kinh hoàng” đó. Tôi vẫn luôn cố tỏ ra vui vẻ khi bố mẹ bên nhau nhưng khi không có ai tôi luôn sống trong nỗi ám ảnh về sự phản bội của người mẹ mà tôi hết mực thương yêu. Rất nhiều lần mẹ vào phòng và bà có vẻ xấu hổ về những chuyện đã làm muốn tâm sự với tôi nhưng tôi đều gạt đi.
Tôi tự thu mình trong vỏ ốc, không còn năng nổ, tự tin như trước nữa. Giờ đây, trước mắt là kỳ thi tốt nghiệp cấp 3 quan trọng nhưng tôi không biết mình có thể vượt qua nổi không khi mà những ám ảnh của ngày hôm đó luôn đeo đẳng tôi. Và tôi thấy tội nghiệp cho bố mình, vẫn luôn yêu thương và chiều chuộng mẹ. Tôi cảm giác một sự giả tạo và tôi luôn dằn vặt rằng không biết hai người kia họ đã thực sự chấm dứt chưa khi mà ngày nào họ cũng giáp mặt nhau trong cùng một công ty?
Không khi nào tôi muốn bố biết sự thật vì nó sẽ làm bố bị tổn thương và hơn hết tôi không muốn cái tổ ấm bé nhỏ này sẽ tan vỡ. Tôi biết có khi chỉ là một phút nhất thời mà mẹ làm vậy nhưng tôi vẫn không sao có thể thoát khỏi những gì mình đã chứng kiến. Tôi rất thất vọng về mẹ, mà không biết phải làm sao?
|
||||
Họ và Tên:* |
|
|||
Email:* | ||||
Tiêu đề :* |
|
|||
Ý kiến của bạn |
|
|||
|